Theo làn sương mù dày đặc tản đi, trạng thái của thị trấn lại một lần nữa thay đổi.

Nhóm người bệnh bị lây nhiễm có tình trạng nghiêm trọng nhất sau khi hóa thành nhím biển con cũng đã biến mất như số nhím biển kia, không thấy đâu nữa.

Mà những người bị lây nhiễm còn lại thì diện tích nhím biển hóa đã tăng nhiều thêm không ít.

Nhóm người dân trốn trong nhà mở cửa ra, bắt đầu cuộc sống chân chính của mình.

Chỉ có lúc này bọn họ mới sống như một con người, lúc ban ngày thì bọn họ chẳng qua chỉ là con rối bị virus điều khiển mà thôi.

Biến hóa trên người bọn họ rất nhỏ, xem ra chỉ cần buổi tối không đi ra ngoài thì có thể trì hoãn tiến độ nhím biển hóa.

Nhưng thứ làm tình trạng nhím biển hóa nặng thêm là vì tiếp xúc của đám nhím biển hay vì làn sương mù kia thì Ôn Văn không rõ.

Sau khi khôi phục ý thức của mình, toàn bộ thị trấn bị u sầu bao phủ, tranh cãi, khóc lóc, cầu xin, trong tình huống bệnh tật không thể chữa khỏi, nhân loại thật ra rất yếu đuối.

So với những bệnh nhân đã biến thành nhím biển, có lẽ những bệnh nhân đang cố kiên trì này lại càng đau khổ hơn.

Có điều bây giờ Ôn Văn không có tâm tình thăm dò tình huống sinh thái của thị trấn, anh càng quan tâm tới con rối trò chơi thuộc hạ của Ngô Vọng hơn, Ôn Văn rất tò mò, Ngô Vọng rốt cuộc làm thế nào lẫn lộn vào trong trận ôn dịch này.

Nếu hắn không phải là con rối của Ngô Vọng, nhìn dáng vẻ mệt nhọc kia, Ôn Văn thậm chí còn cho rằng hắn thật ra đang chống lại quái vật để bảo vệ thị trấn.

Nhưng nếu hắn có liên quan tới Ngô Vọng thì không biết trong bụng sẽ có ý nghĩ xấu gì nữa.

Liên tục chiến đấu hai giờ, bóng đen kia cũng khá mệt mỏi nên trực tiếp quay về nằm lăn ra giường, ngủ thật say.

Ngủ, chơi game, đánh quái vật, ngủ... đây là toàn bộ cuộc sống của bóng đen ở thị trấn hơn mười ngày nay.

Có lẽ là mười mấy ngày nay quá an nhàn nên hắn cũng không quá cảnh giác, dù sao thì thị trấn này ngoại trừ hắn thì chỉ có người thường bị nhím biển hóa , làm gì có ai có năng lực tập kích hắn đâu chứ.

Nhưng khi hắn ngủ say, Ôn Văn đã lén lút tiến vào trong, quan sát bố cục căn nhà này.

Trong phòng khách có một chiếc máy tính, trên máy cắm cần điều khiển trò chơi, trước bàn có không ít đồ ăn vặt, còn có một hộp hạt óc chó nhỏ.

Từ dấu vết ở nơi này thì có vẻ người này đã sống ở đây một đoạn thời gian, hơn nữa còn có tâm tình chơi game.

Xem ra lúc Ôn Văn tìm hiểu thị trấn thì người này cũng ở nơi này, chỉ là độ tồn tại của hắn quá thấp nên Ôn Văn không phát hiện, đã bỏ qua.

Liếc nhìn bóng đen nằm trên giường, Ôn Văn có chút do dự không biết có nên nhúng chân vào vũng nước đục này hay không.

Bóng đen này thoạt nhìn không hề đề phòng nằm trên giường, nhưng nếu không sử dụng thể chất quái vật, Ôn Văn kỳ thực cũng không nắm chắc sẽ bắt được hắn.

Con rối của Ngô Vọng khó chơi cỡ nào, Ôn Văn biết rất rõ, trước đó người này có thể dây dưa với nhím biển Hoàng Kim suốt hai tiếng đồng hồ chính là chứng minh tốt nhất.

Nhưng nếu dùng thể chất quái vật thì kế hoạch không dùng thể chất quái vật trong một tháng của Ôn Văn sẽ bị phá vỡ.

"Kích thích mà trấn Tỉ Dực mang tới cho mình đã đủ lớn nhưng mình vẫn không có cách nào thức tỉnh năng lực, tiếp tục như thế chưa chắc có thể thu hoạch được gì, vì thế mình cứ giải quyết cho xong chuyện trước mắt đã."

Sau khi cẩn thận xem xét được mất, Ôn Văn quyết định đối phó với bóng đen và nhím biển Hoàng Kim này trước, thức tỉnh năng lực thì để lại sau đó tìm nơi khác đột phá.

Nếu có thể cứu mấy ngàn người của thị trấn này thì anh có bắt đầu lại kế hoạch thức tỉnh cũng chẳng sao.

Vì thế rốt cuộc một lần nữa sử dụng thể chất quái vật, mái tóc đen dài lan ra ngoài...

...

Vệ Tô đã tới thị trấn này hơn nửa trấn, trước đó hắn bị một kẻ điên thích chơi game tập kích, bị biến thành dáng vẻ đen kịt hiện giờ.

Nghi thức chuyển đổi tiến hành được một nửa thì bị đánh gãy, vì thế Vệ Tô chẳng những không bị xóa đi nhân cách mà còn kế thừa được một phần ký ức của người kia.

Tuy phần ký ức này không hoàn chỉnh nhưng cũng đủ để hắn thoát khỏi sự truy sát của người kia.

Nhưng dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ hiện giờ làm Vệ Tô không thể nào quay lại cuộc sống của người bình thường, mà ngay cả trạch trong nhà chơi game cũng khó chịu.

Mà theo ký ức của người kia, nếu Vệ Tô muốn biến trở về dáng vẻ người bình thường thì chỉ có một cách, điểm đột phá chính là thị trấn nhỏ trên hòn đảo này!

Trong cơ thể con nhím biển to lớn kia có thứ biến hắn trở lại dáng vẻ bình thường, vì thế Vệ Tô tích cực tính toán, dùng đủ loại phương pháp cũng không thể nào làm được gì con nhím biển Hoàng Kim kia.

Hắn đã giao chiến với nhím biển Hoàng Kim kia hơn mười lần, thậm chí không có lần nào có thể tổn hại làn da của nó!

Ngày hôm nay Vệ Tô cũng như bình thường, sau khi đấu với nhím biển xong thì an tâm đi ngủ.

Đợi đến khi ngủ dậy hắn sẽ bắt đầu cuộc sống chán nản chỉ có ăn uống và chơi game.

Nhưng giấc ngủ lần này tựa hồ có hơi khác, chỉ mới ngủ hơn mười phút thì đã cảm thấy có chút bất an, giống như có thứ gì đó rất khủng khiếp sắp tới.

Vì thế Vệ Tô vội vàng mở mắt ra, phát hiện trước mắt là một màu đen kịt.

Bây giờ đang là ban đêm, tối đen là phải, thế nhưng thứ hắn thấy không phải là cảnh ban đêm bình thường mà là tóc đen chi chít chằng chịt!

Vệ Tô phản ứng rất nhanh, khối dữ liệu hình ảnh pixel ở trong tay hắn ngưng tụ thành hình, biến thành một thanh kiếm pixel dài màu đỏ.

Thanh kiếm dài nhẹ nhàng vung lên, một quả cầu lửa bay vào số tóc kia, lửa bùng lên dữ dội.

"Chỉ là tóc mà thôi, hẳn là không thể chịu nổi ngọn lửa thiêu đốt..." Vệ Tô mong đợi nhìn những ngọn lửa kia, hi vọng nhìn thấy cảnh tượng sợi tóc đứt lìa.

Nhưng số tóc kia mặc dù đã bị đốt tới đỏ bừng nhưng không hề có dấu hiệu gãy lìa!

Đây không phải tóc, là dây thép đi?

Tiếp đó Vệ Tô nghĩ ra đủ loại biện pháp, dùng đủ loại vũ khí trang bị trên người để cắt nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ bị thứ tóc kia bao trùm, trở thành một đòn bánh tét thật to, chỉ lộ ra mỗi phần đầu.

Phần tóc bị nung đỏ siết chặt trên người Vệ Tô phát ra tiếng xèo xèo, cùng với mùi cơ thể hắn bị đốt cháy.

Đến lúc này Vệ Tô mới có thể nhìn rõ kẻ địch của mình là ai.

Đó là một người đàn ông mắt nhỏ có vẻ mặt kỳ lạ, tay cầm đồ ăn vặt của hắn, có chút hăng hái nhìn hắn phản kháng, giống như đang xem kịch vậy.

Từ đầu đến cuối chỉ có tóc của hắn ra tay, thế nhưng Vệ Tô ngay cả mớ tóc này cũng không thể thoát ra được.

Ôn Văn ăn sạch túi đồ ăn vặt trong tay, bỏ phần vỏ vụn vào trong túi rồi vo thành một cục ném vào mặt Vệ Tô hỏi: "Mày là con rối đồ chơi của Ngô Vọng đúng không, năng lực của mày rất thú vị, có thể khoa trương làm ra nhiều loại vũ khí như thế, nguyên lý là gì?"

Vệ Tô cắn môi không trả lời Ôn Văn, hắn mới không nói năng lực của mình cho đối phương biết.

"Không nói thì không nói, nhỏ mọn thật." Ôn Văn bĩu môi than phiền một tiếng, sau đó nói với Vệ Tô: "Nói đi, lần này mày tới thị trấn này đã làm chuyện thất đức gì rồi?"

Vệ Tô không hiểu gì cả nhìn Ôn Văn nói: "Anh trai à, chúng ta quen biết nhau sao?"

Biểu cảm trên mặt Ôn Văn trở nên cứng ngắc, không phải anh đã bắt nhầm người chứ.

0.13106 sec| 2405.203 kb